Saturday, September 28, 2024

🍀Bài thơ gốc của 
Author Aziz Mountassir 
Translator Tống Thu Ngân 





TRONG ĐÔI MẮT CỦA NHỮNG TẤM GƯƠNG, TRONG TIẾNG CƯỜI CỦA GIÓ 

Trong đôi mắt của những tấm gương, tôi thấy khuôn mặt mình,
Một hình ảnh phản chiếu lơ lửng trong không gian vô tận,
Nhưng tôi có biết tâm hồn đang nhìn chằm chằm không
Hay đó là một bóng ma, lạc lõng trong những lớp của nó

Gió cười, trêu chọc mái tóc tôi,
Mang theo những lời thì thầm từ những nơi hiếm hoi,
Nó chế giễu sự tĩnh lặng của tôi, sự chờ đợi im lặng của tôi,
Khi tôi đứng ở ngưỡng cửa, suy ngẫm về số phận.

Tôi là ai, trong cảnh tượng thoáng qua này,
Trong ánh bình minh, trong nếp gấp của đêm
Không chuyển động, tôi đứng yên,
Chờ đợi sự mệt mỏi bẻ cong ý chí của tôi.

Những tấm gương dịch chuyển nhưng vẫn như vậy,
Chúng không đặt ra câu hỏi, chúng không đổ lỗi.
Tôi biết chính mình, hoặc có lẽ tôi không biết,
Sự thật mà tôi tìm kiếm, nó ám ảnh hay chế giễu

Tôi chờ đợi, không lay chuyển, để gánh nặng rơi xuống,
Cho tiếng thở dài của thế giới, cho tiếng gọi cuối cùng.
Trong tiếng cười của gió, tôi cảm nhận được dấu vết,
Của một điều gì đó vĩnh cửu, của thời gian và địa điểm.

Sự mệt mỏi đến với cái ôm chậm rãi của nó,
Một lớp bụi lắng đọng trên khuôn mặt từng tươi sáng,
Và trong khoảnh khắc đó, cuối cùng tôi biết,
Rằng tôi là tương lai, là hiện tại, là quá khứ.

Những tấm gương hé lộ, cơn gió che giấu,
Nhưng tôi vẫn đứng yên, khi thế giới chao đảo.
Trong tiếng vang vọng của tiếng cười, tôi tìm thấy con đường của mình,
Đến với sự im lặng bên trong, nơi những bóng tối đùa giỡn.

Tống Thu Ngân@All Rights Reserved 
September 28/2024

#tongthungan_translator

No comments:

Post a Comment

المنتدى الدولي للإبداع والإنسانية المملكة المغربية

An old poem   dying to life heart slows its beat blood rushes to head at every grasp of the loss asleep, awake, or in a dream state ears dea...