Sunday, December 8, 2024


Dra Hc Maria Elena Ramirez 

🌹✨🌹La Inmaculada Concepción De La Santísima Virgen María.✨✨🕊️🌹Conceda La Paz En El Mundo. AMÉN. 



La Inmaculada Concepción de María es un acontecimiento muy importante dentro de la historia de la fe cristiana, ya que transmite valores como la pureza, la humildad y la confianza en Dios. Con el cuento de la Inmaculada Concepción de María para niños - El regalo de Dios, los pequeños descubrirán de manera sencilla cómo María fue elegida por Dios para cumplir una misión única y llena de amor, así como el plan divino que preparó a María como la madre de Jesús, todo reunido en un sencillo cuento corto y cuya festividad es cada 8 de diciembre.


"El  Regalo De Dios".✨🌹


✨🌹Cuento corto para niños sobre la Inmaculada Concepción De La Santísima Virgen María.


Hace mucho, mucho tiempo, antes de que Jesús naciera, Dios tenía un plan especial para salvar al mundo y en él había una persona muy importante: María. Ella sería la mamá de Jesús, su hijo, y para eso, Dios quiso prepararla de una manera única. Desde que María fue concebida, es decir, desde que comenzó a existir en el vientre de su mamá, Santa Ana, Dios hizo algo maravilloso.


A María la llenó de su amor y la protegió del pecado original. Este pecado es algo que todos los humanos tenemos al nacer, pero Dios quiso que María estuviera libre de él. Este regalo especial se llama la Inmaculada Concepción. María creció siendo una niña buena, generosa y llena de fe. Le gustaba ayudar a los demás, rezar y estar cerca de Dios.

María no sabía que tenía este regalo tan especial, pero siempre trataba de hacer lo correcto. Un día, cuando ya era joven, un ángel llamado Gabriel fue enviado por Dios para hablar con ella. El ángel le dijo: 'Dios te ha escogido para ser la madre de su hijo, el Salvador del mundo'. Aunque al principio María tuvo miedo, dijo: 'Sí, hágase en mí según lo que Dios quiere'.


Cada año celebramos la fiesta de la Inmaculada Concepción, para recordar que Dios eligió a María desde el principio y la hizo especial, llena de gracia y amor. Ella siempre quiso hacer el bien y nos enseña a ser como ella: obedientes, bondadosos y llenos de confianza en Dios. Y así, María se convirtió en la mamá más especial del mundo y también en la mamá de todos nosotros.


HUMANITY MAGAZINE GLOBAL 


@destacar

 🍀BÔNG HOA MỘT ĐỜI

Author Aziz Mountassir 

Translator Tống Thu Ngân 



Hỡi bông hoa của cuộc đời, hỡi tinh thần của không khí thơm

Ôi nụ cười của em khi em vươn lên trên tất cả sự chán nản

Trái tim em là của anh nếu anh gọi em ảo tưởng

Như một con chim trở về với những cành cây trong phép màu


Đôi mắt em mãi là biển và sóng không khí

Tưới nước lương tâm và hồi sinh anh khỏi số phận

Và mái tóc đêm của em ngủ quên trên má anh 

Giống như phép thuật, không xin lỗi nó ngập tràn trái tim anh.


Hỡi nữ hoàng của trái tim anh, trong một hy vọng

Như đang mơ nơi xứ người

Em sẽ viết tên anh trong nhịp đập trái tim và trong bút.

và chữ cái trên cây dốc


Hãy là cuộc sống của anh, anh không có chất độc của em

Như nước chảy nhưng không bị bế tắc


Tống Thu Ngân@ All Rights Reserved 

November 08/2024

#azizmonstassir 

#tongthungan_translator

Saturday, December 7, 2024

 Poetry Yatti Sadeli 


😹  LEOPARD 


You look dashing and charming, O leopard. 

I admire you. 

You are the king of the jungle who has strong organs in your body. 

Your arms are the arms of the universe who has hugged me many times And now I really miss you. 


Who are you really? 


Your eyes brighten into an eerie glint when night greets you. 

But even though it doesn't make sense, you are a great predator. So you mean so much to me

You are the one who always accompanies me in joy and sorrow. 


You have soft, golden yellow fur with beautiful black spots. I always wanted to incorporate it into the blanket. 


I want to meet you, leopard. 

I will look for your presence every step in the forest. 

On the ground, on the trunks, branches, leaves, bushes, grass, piles of tree debris throughout the forest. 


But let alone the physicality of your roar, it never passes, it's just an echo in my ears. 

All I saw were the shadows of the sun that was almost setting through the thick trees. 


Where are you, my proud leopard? 


Along with time Seasons change and times change. 


Even though you are a very powerful predator, you are less likely to be attacked by humans who like to hunt you. Until you and other types of predators are gradually threatened with extinction. 


And my leopard. . . . 

Let my tears fall for the burden of missing you and . . . . . . 

This is my promise, for the last time I will cry for you 😭🌹💕

 Leyla Isik


As the darkness is torn and the first light of the day is filtering through,

To open our eyes and hearts to the day with HELLO!


Hello… Life. 


Have we ever thought about what these two sincere words bring to us and to everyone and every living being around us throughout the day? 


To be ready to meet many things we never knew with our bodies and souls to a brand new day, to welcome everything that is presented to us with love, willingly and sincerely… 


To be able to keep up with the difficult course of the day and to see and feel all the negativities – positively and harmoniously, and to make them feel them. 


The brand new day may pass with all its intensity and it will be just like any other day, but the surprises in it should add excitement to our excitement about what the day will bring. Just like when the doorbell rings and we wonder “who?”  We should run as we run, curious and excited, towards the “new day” and smile and open the door of our hearts with all its vastness


Or we should open the door of the new day with a sullen face, treating it as an unhappy day that we have to live involuntarily… 


And we should spend the evening with the unhappiness that comes with being unhappy all day long. We should leave ourselves in the arms of sleep, unhappy and restless and stressed. Is that so? Will sleep take the body and soul loaded with so many negativities into its arms? Will it embrace us? Will we be able to close our eyes in peace and will we be able to make it to the morning? 


Both options are in front of us. 


Of course, we may have troubles… The result of the intensity of the day, negative thoughts may invade our brains, our resentments, our heartaches may hurt and aggravate us. 


Despite everything, if we are healthy and can open our eyes to the day, breathe, in short, if we are alive, we should be able to say “Hello Life.” and enjoy this moment.  With the excitement and happiness of a brand new day, let's get out of bed and go to the water... to the mirror... to everything that surrounds us, smiling and sincerely saying "hello". Let's pet our cat if we have one, sing with our bird, enjoy our tea and coffee, take stronger and more confident steps and stand firmly on the ground. 


Let's smile at someone we don't know. Let's say hello, let's not hold back. Let's think that our work at work will be easy and fast and will end as we want. 


Let's say that adversities follow us one after another, our superiors, our employees, in short, the people around us are treating us badly... 


Let's behave lovingly and warmly with all our good intentions and insistence. 

Being well-intentioned, behaving tolerantly, offering our love, smiling warmly, saying "hello" sincerely, the helping hand we extend-extend in difficult times, remembering that there are those who love us and those we love will send all the negativity back. 


Bad things don't always happen around us, maybe it's actually small  and many things we consider unimportant are very beautiful and special. As long as we realize it. 


Let's lovingly blend the play dough put in front of us with the child inside us. 


Let's shape it in a way that will make us happy. Let's hug LIFE tightly like we hug our favorite toy. 

-"Hello Life" 

--"Hello friendship" 

---"Hello peace" 

---"Hello humanity" Let's say HELLO!...


©Leyla Işık





Friday, December 6, 2024

 A: Mary Espinosa..

Este mensaje de amor a la amistad que nos une ..



Es nuestro encuentro Mary, tú poetisa y yo sin serlo..en mi solo los "Versos Sencillos" de José Martí..

Pero...que olvido el nuestro..no fijamos el lugar ..me pregunto.. cómo llegar a ti..la que cultiva ese género literario de incalculable belleza...la que deslumbra con sus sentimientos, emociones, ideas, que en una amalgama de  matices, trasmite en sus poemas, en sus escritos?..


Dices que..."arte eres"..

que "de todas partes vienes y hacia todas partes vas"...entonces, en qué lugar estás?... Será en ese "monte de espumas" o en la "sierra cuando vuela una paloma"?.. quizás.. en el "bosque cuando rompe en él el sol" o es en aquel "templo, en la montaña"?...


Por qué no, junto a ese pavo real con su "abanico de plumas"?..

Quién sabe si lo haces con aquel "canario amarillo que tiene el ojo tan negro"..o quieres ver.. "salir de los escombros volando las mariposas?...

Estarás contemplando "el águila herida volar al azul sereno"?...


Y si te busco entre las "yerbas y flores de tantos nombres extraños"?...en la "violeta que se deshoja en el té" o en esos "ramos de lirios"?..tal vez en el "jazmín" que deleita con su perfume..o en las "campanillas donde vuelan las abejas?...

Será debajo de aquel árbol con el que adornas tu cabeza con una "corona de laurel"?..


Soy el "verso" me repites.. si eres el verso estás allí..en "el sol de dónde vienes"..y en el "silencio profundo que murmura el arroyo manso"...


Mary, cómo no lo adiviné antes?..este encuentro es allí..es en nuestra tierra...donde "El Cucalambé" le cantó a su Rufina..es en ese Cornito, con la melodía de sus bambú en su movimiento cadencioso..es dónde "crece la palma", que majestuosa busca el sol ardiente...

Es la tierra de Vicente García, con su llamado.."quemada antes que esclava"..que la inmortalizó..


Es en esa tierra tunera donde "todo es hermoso y constante".."todo es música y razón"...


Es ahí Mary... nuestra tierra..la que te vió nacer..

Es Las Tunas, la amada ciudad que abre el  Oriente, como su  balcón...es ese pueblo tunero que te espera... Todos quieren ver y aplaudir a..

"LA NOVIA DE CUBA"


Nelva Rosario

Fundadora y alma 

Preuniversitario “Luis Urquiza Jorge”

Las Tunas, Cuba.


Tamikio L. Dooley

 About the Author 

Tamikio L. Dooley is a multi award-winning author. She is the author of 150 titles and 100 published books. The author writes fiction and nonfiction of crime, thriller, mystery, fantasy, historical, western, romance, zombie apocalypse, and paranormal. In her spare time, she writes short stories, poetry, articles, essays, health books, children’s books, diaries, journals, inspiring books, culture, African American, and history books. 


She is the founder and publisher of CreatiVIngenuitiy Magazine, InSight Magazine the President and Founder of The Pinnacle News Review-Digital Newspaper, the founder of Coffee Talk Poetry, the editor of Friendship of People Magazine, part of the Editorial Board of Orfeu Magazine, associate editor and publisher of The Pencraft Magazine, and chief editor of Sauvarna Magazine.


Tamikio is the President and Founder of Humanist of the World Organization, the president and founder of Empowering Education Skills and Programs Organization, the Ambassador for the USA, and press secretary of The International Literary Association Creative Tribune ILACT/MLATT, the Director of the Cultural and Artistic Field of the International Forum for Creativity Humanity Kingdom of Morocco, a coordinator and curator for the Writers Capital International Foundation, and the Internal Affairs Secretary for the World Wide Writers Association. 


 Tamikio is featured in Humanity Magazine, CreatiVIngenuitiy Magazine, Kidliomag, Friendship of People Magazine, The Daily Global Nation Newspaper, Connections E-Magazine, The World of Myth Magazine, Orfeu Magazine, along with other magazines and newspapers.


She has received awards and certificates for her works published in Bard’s Day Key Anthology, People’s Poetry Parliament, Antologia (a anthology published in Italian), and Multinational Pen Soldiers Poetry Anthology.  


Tamikio L. Dooley is an artist and a multi-award-winning author. She creates acrylic, colored-pencil, oil, sketch, and watercolor artwork. Her piece of acrylic artwork called Autumn is featured in Evolucionarts “Fire” Exhibition in September 2024, and her acrylic paintings called Birds of the Seas, and Blue Coast, are featured in Evolucionarts “Water” Exhibition in November 2024. She is also an Exhibition Curator for Evolucionarts Arts International Fine Arts Exhibition. Tamikio is a Coordinator Curator for the Writers Capital International Foundation. Three of her art pieces are featured in the Panorama International Literature Festival 2025. She is the author of Rhythm of Art 2024, Artistic Vision Magazine 2024, and Colorful World Korean Artist Magazine 2024.


Recognition Awards & Certificates 


-An honorable recognition as the best crime author in September 2016, 


- National Poetry Stage Bangladesh Award 2023,


-Certificate for Hyperpoem Book (a poetry book publishing 1700 poets) 2023, 


- “Zheng Nian Cup” National Literature (second place prize) 2023, 


-Virtual International Artist Gallery Certificate (2023), 


- Best Leadership Award, Best Poetry Collection Award 2023, 


-People’s Poetry Parliament Literature Certificate 2023, 


-Certificate of Appreciate Memorial of V.M. Terehov 2023 (Russia Nizhny Novgord), 


-The World Literary Award 2022, 


-Samantarel Certificate 2024, 


-Orfeu Gratitude Certificate 2023, 


-CPS Gallery Virtual Exhibition “Rain and Snow” Poem Certificate excellent work 2023, 


-Won her first crystal trophy award in the crime category (2016), 


-Honorary Doctorate Friendship of People Magazine Award, 2024, 


-Humanist Certificates Friendship of People Magazine, 2024, 


-Nominee for International Awards by Dimitris P. Kraniotis - Awarded the Ink Your Words Magazine for Culture and Literature Award 2024 (International Awards),


-Nominated for African Peace Ambassador Award by Olga  

Levadnaya-Awarded the African Peace Ambassador Award 2024, 


-Humanitarian Ambassador Nidal International Journal of Culture and Literature Certificate-Dr. Aoun Al-Buhaisi, 2024, 


-Ambassador of the Pen Certificate-Dr. Aoun Al-Buhaisi, 2024, 


-World Poets Poetry Collection Certificate, 2024, 


-Gold Peace Medal Award issued by Adullghani Yahya Al-ebarah: Nominated for the Nobel Prize Leader of the International Campaign to Defend Peace, 2024, and the World Day for International Justice Certificate, 2024, 


-International Youth Day Empowering the Future Certificate issued by Adullghani Yahya Al-ebarah 2024, 


-International Friendship Day certificate issued by Adullghani Yahya Al-ebarah 2024, 


-International Day Against Nuclear Test 2024, 


-International literary Association “Creative Tribune” the Ambassador, and press secretary certificate 2024, 


-Civilians Certificate issued by Adullghani Yahya Al-ebarah 2024,

International Charity Day Certificate issued by Adullghani Yahya Al-ebarah 2024, 


-“World Poetry Yearbook 2024”-Published,


Dooley's Books


Sunday, December 1, 2024

 NHẶT CHÚT HỒNG PHAI 

Tống Thu Ngân  




Nhặt chút hồng phai giữa cuộc đời 

Đường trần lắm lúc thấy chơi vơi 

Tự tâm ta đã qua đêm tối 

Thắp sáng bình minh dưới mặt trời 


Nhặt chút hồng phai ta nhớ ai 

Ngọc lan thoang thoảng những đêm dài 

Thắp sáng hồn ta giữa tàn phai 

Đêm đêm chờ sáng đón nắng mai


Nhặt chút hồng phai thuở vào yêu 

Tơ vương lạc lối tim bỏ ngỏ 

Một chút hồng phai đã chín chiều 

Lặng lẽ hồn ta mấy cô liêu 


Nhặt chút hồng phai ai nhớ ai 

Trắng canh Quỳnh nở mơ hồ điệp 

Thềm hoang tiền kiếp nhớ hình ai

Tình đã đong đầy đêm nguyệt tận 


Một chút hồng phai đã cuối mùa 

Nhặt đêm hồn đã tàn thu lạnh 

Hoàng Cúc thôi từng đã nở hoa 

Một chút hồng phai nhớ thiết tha...


Tống Thu Ngân@All Rights Reserved 

TTN 1856

#thơtống

(Hai thập kỷ trôi qua một cánh hồng phai)

Autor/Jasmina Ćirkvić

 Ja te volim a ti mene, ljubav, humanost...

Altruisti nismo isti!


Nepogrešivo je da je ljubav glavni zamajac svega što se zove dobrobit na ovoj zemlji. No ljubav je iskaz svog unutrašnjeg osećaja za sve što nas dodiruje. Ne mogu da izuzmem ni jedan humani gest koji nije povezan s ljubavlju ali isto tako ne mogu a da ne vidim zlo u nama i oko nas. 

   Daleko sam od toga da ne verujem da će dobro kad tad  nadvladati zlo, ali to može kako sada stvari stoje da bude izmenjena ljudska vrsta koja će ratovati kamenjem, to nam je kao ljudima u genima. Sve što mi kao altruisti i ljudi od pera koji za dobrobit ovog sveta dajemo i srcem i dušom ne znač̣i i da je dovoljno niti da će prestati ruṣ̌ilač̣ka armada, mi samo bolno ječimo verujući do zadnjeg atoma da smo nešto promenili, da jesmo? moẓ̌da među nama ali ni za to nisam sigurna, niti titula pokazuje da je neko gori ili bolji č̣ovek od drugog, niti naš šarm, ja sam..... to i to i to...

Mi moẓ̌da nama č̣inimo lepotu koju ljudi kao umetnici  nemaju. Šta znač̣i humanosta i to ponavljati kao da vam  voda ulazi u uši. Humanost i ljubav pre svega nosite u sebi i zbog toga ste srećni i sa poslednjim dinarom. 

Ovde sam č̣ula razne ljubavi i humanosti. Da li je ljubav koju stalno kao pijanac ispijamo u mnogobrojnim prijateljstvima a  koji nema osećaj za ono što ste napisali, ali zato mu se i te kako dopadate.

E sada pitam muški deo koji misli da je uvek ispred žena  pa makar u podsvesti bilo, šta znač̣i ja traẓ̌im duṣ̌evnu osobu a oko njega sve lepa lica. Gde je tu duša?

A sada da pitam i naše drage dame koje su od foto šopa izgubile i crte lica, izblajhale bore i stavile pozadine kao da su u najlepšoj oazi, cvet na cvetu i drvetu.

Zar se na to svodi ljubav, zar takvima nije bitan izgled, tu altruizima  niđe veze. Pred nekima glumite gospodu ali ne i manekene a međuu  nama još ima pametnog sveta koji misli svojom glavom a ne ubacuju im  se tuđe misli njihovim  aršinima,  niti im je tuđa pamet  sipanje levakom potrebna.

Ovde je poseban  svet koji zaista u jednom delu maskiranih titula osvajaju sve u drugom delu se pitate a čime su to zaslužili, valjda  planetarnim sistemom.

Za njih je manje vredna  jedna Nagrada nobelovca Ive  Andrića nego sve zahvalnice, plakete i diplome.

Mi smo imena zvuč̣na ili tiha ali ta tišina se ori bolje od najvećeg aplauza. 

Sluṣ̌ala sam dosta o ljubavi i humanosti a kod nas su tu humanost  pokazali kako? HITNA nije mogla da prođe na 40 stepeni plaćeni iz poznatih izvora.

Meni se čini da je mali broj poslednjih mohikanaca koji je razdvojijo materijalno od duhovnog.

Mali broj koji je iskren prema svima. Mali broj koji ne podržava ono u šta ne veruje.

Mi smo katapultirani na ovu planetu iz jednog razloga da pričamo. Pričamo i pričamo o ljubavi i  humanosti, ovim se bave mnoge organizacije. Neka istupi jedan i neka kaže da nije human i da ljubav nije sve na svetu, čini mi se kao priča o grehu 

-neka baci kamen prvi onaj koji nije grešan.

Završiću puna ljubavi i humanosti ovom jednom rečenicom koja je u Šindlerovoj listi, nadam se da svi znate ko je i o čemu se radi -Spasiti jednog čoveka je  kao da ste spasili čitav svet-

Meni lično ovo nije smetnja ali ovde igra ulogu pojedinac a ne skupina koja kao u nekim našim udruženjima po sistemu ja tebi ti meni, što veća titula veća i  okićenija diploma, neka mi Bog oprosti ali mi nismo ovde da nam daju diplomu da smo pisci,dobar deo nas jesu književnici koji delom po onoj staroj, nase , use i podase.

Pustite da ljudi zaista pokažu svoju humanost i ljubav prvo prema jedni drugima, da pokažu empatiju prema onima koji nisu u stanju da se prehrane i prema zbivanjima u svetu. Napisaću ako treba samo ljubavnu pesmu bez  tragike ali da li postoji tako nešto, takvi ne pišu.

Moralisti ne morališite nam, a onaj ko napiše da je Kosovo Republika, što sam negde i pročitala koji ulazi u antologiju, moram da kažem da niti je taj humanista niti je istorijski potkovan niti ima ljubavi., pa da neke takve podučim nije Kosovo, nego Kosovo i Metohija a vi naučite šta je Metohija, niti dotični imaju istoriju i da je to prva  srpska zemlja, a pošto nije ni u UN-u,

niti priznata u bilo kojoj svetskoj organizaciji  samim tim ne može biti ni država. Zato smatram da ovde vladaju dupli aršini i da ljubav neznalica ne mogu humanitarno da ograde od istorijskih činjenica, koje ne bi u sluč̣aju da su to što kažu vređali tuđe osećaje, neistinom. Da li naši ljudi nisu ljudi, ili mi kao humanosti gledamo i druge kako ih muče. Pa mi smo prošli velike rušilačke moći, kada više nismo ni bežali u skloništa. Nismo izgubili ono ljudsko!

Kažu da Ljubav, vera i nada spašavaju svet a vitla se nuklearnim brojevima glavama. Pa ko bi bio srećniji od nas da ovaj vid ljubavi, vere i nade uđe njima u uši, lično ne volim da budem uljuljkana do praska prve bombe kao 1995g.  u  20:05 h. a  vi???


Autor/Jasmina Ćirkvić/

Saturday, November 30, 2024

 SILVA ARROMANCÉE D'ADA ZAGAGLIA



Lève-toi et marche !


Sur le trottoir devant,

un piano a l'air oublié...

Et silencieux et couvert de poussière,

voir un livre à côté.

Combien de lettres dormiront sur leurs feuilles

comme un oiseau dans ses branches,

espérant que quelqu'un veuille les tenir dans ses bras !

J'ai murmuré : " Pas de plainte ? "

Un génie maléfique là-bas les enferme

Eh bien c'est l'heure ! , l'espoir l'envoie,

Disons comme si Lazare au bien :

-" Hé toi, lève-toi et vas-y ! "


Ada Noemi Zagaglia

République d'Irlande

Droits d'auteur réservés par le traité de Berne. 

 TÌNH YÊU VÀ TÌNH NGƯỜI: MỐI LIÊN KẾT KHÔNG THỂ PHÁ VỠ

Author Aziz Mountassir 

Translator Tống Thu Ngân 



Tình yêu và tình người là hai khái niệm gắn bó sâu sắc với nhau, là những trụ cột thiết yếu hỗ trợ sự tồn tại của chúng ta với tư cách là những thực thể xã hội. Qua nhiều thế kỷ, tình yêu được mô tả là động lực thúc đẩy những hành động cao quý nhất của chúng ta, trong khi tính nhân văn được xác định bởi khả năng đồng cảm, kết nối và xây dựng một thế giới công bằng và nhân đạo hơn.


Tình yêu như một ngôn ngữ phổ quát


Tình yêu, dưới mọi hình thức, vượt qua rào cản về thời gian, ngôn ngữ và văn hóa. Từ tình yêu lãng mạn truyền cảm hứng cho thơ ca và nghệ thuật, đến tình anh em nuôi dưỡng tình đoàn kết, sức mạnh đoàn kết của nó nhắc nhở chúng ta rằng, bất chấp những khác biệt, chúng ta vẫn có chung một bản chất.


Trong một thế giới đầy xung đột và chia rẽ, tình yêu đóng vai trò là cầu nối kết nối trái tim và khối óc. Bản chất phổ quát của nó nằm ở khả năng biến đổi và chữa lành, mang lại hy vọng giữa lúc tuyệt vọng và sức mạnh trong lúc yếu đuối.


Nhân văn: Khả năng cảm nhận và hành động


Mặt khác, tính nhân văn lại thể hiện trong hành động hàng ngày của chúng ta. Nó phản ánh sự đồng cảm của chúng ta, khả năng đặt mình vào vị trí của người khác và hành động phù hợp. Làm người không chỉ là điều kiện sinh học mà còn là sự lựa chọn đạo đức: lựa chọn lòng nhân ái, lòng nhân ái và sự tôn trọng người khác.


Một ví dụ rõ ràng về tính nhân văn là hành động giúp đỡ những người gặp khó khăn.  Từ những cử chỉ nhỏ, chẳng hạn như mỉm cười với một người lạ, đến những hy sinh lớn lao, chẳng hạn như cống hiến cuộc đời mình để phục vụ người khác, mỗi hành động vị tha đều củng cố cảm giác kết nối và thuộc về của chúng ta.


Tình yêu và lòng nhân đạo trong xã hội hiện đại


Trong xã hội ngày nay, nơi công nghệ có thể cô lập chúng ta cũng như gắn kết chúng ta, tình yêu và tình người trở nên phù hợp hơn bao giờ hết. Phương tiện truyền thông xã hội cho phép chúng ta duy trì kết nối nhưng nó cũng có thể làm mất tính nhân văn trong các tương tác của chúng ta.  Trong bối cảnh này, điều quan trọng cần nhớ là đằng sau mỗi màn ảnh đều có một con người với những cảm xúc, những ước mơ và những khó khăn.


Nuôi dưỡng tình yêu và lòng nhân đạo trong các mối quan hệ hàng ngày của chúng ta bao gồm việc thực hành việc lắng nghe tích cực, đưa ra sự hỗ trợ vô điều kiện và coi trọng sự đa dạng. Làm như vậy, chúng ta không chỉ làm phong phú thêm cuộc sống mà còn góp phần xây dựng một xã hội hài hòa hơn.


Sự giao thoa giữa tình yêu và nhân văn 


Tình yêu và lòng nhân đạo không phải là những khái niệm biệt lập; Họ cho nhau ăn.  Tình yêu thúc đẩy hành động của con người, và con người mang lại ý nghĩa cho tình yêu.  Cùng nhau, họ tạo thành nền tảng của một cuộc sống trọn vẹn và có ý nghĩa.


Khi yêu, chúng ta nhận ra tính nhân văn ở người khác. Khi chúng ta hành động nhân đạo, chúng ta để cho tình yêu nảy nở. Chính giao điểm này cho phép chúng ta vượt qua những trở ngại và đối mặt với thử thách, nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta không đơn độc trong hành trình mang tên cuộc sống này.


Phần kết luận


Tình yêu và lòng nhân đạo là những sức mạnh mạnh mẽ quyết định sự tồn tại của chúng ta. Họ dạy chúng ta rằng, bất chấp sự khác biệt, tất cả chúng ta đều có chung mong muốn được hiểu, tôn trọng và yêu thương.


Trong một thế giới dường như thường bị chia cắt, tình yêu và tình người là những sợi dây gắn kết chúng ta, dệt nên một mạng lưới đoàn kết và hy vọng.  Bằng cách trau dồi những đức tính này, chúng ta không chỉ thay đổi cuộc sống của chính mình mà còn để lại tác động lâu dài đến thế giới xung quanh. Bởi vì suy cho cùng, làm người là yêu thương, và yêu thương là bản chất của con người.


Tống Thu Ngân@All Rights Reserved 

November 30/2024

#azizmonstassir 

#tongthungan_translator


Friday, November 29, 2024

 Aziz Mountassir 

El Amor y la Humanidad: Un Vínculo Inquebrantable


El amor y la humanidad son dos conceptos profundamente entrelazados, pilares esenciales que sostienen nuestra existencia como seres sociales. A través de los siglos, el amor ha sido descrito como el motor que impulsa nuestras acciones más nobles, mientras que la humanidad se define por nuestra capacidad de empatizar, de conectar y de construir un mundo más justo y solidario.


El Amor como Lenguaje Universal


El amor, en todas sus formas, trasciende las barreras del tiempo, el idioma y la cultura. Desde el amor romántico que inspira poesía y arte, hasta el amor fraternal que fomenta la solidaridad, su poder unificador nos recuerda que, a pesar de nuestras diferencias, compartimos una esencia común.


En un mundo marcado por conflictos y divisiones, el amor actúa como un puente que conecta corazones y mentes. Su naturaleza universal radica en su capacidad para transformar y sanar, proporcionando esperanza en medio de la desesperación y fortaleza en momentos de debilidad.


La Humanidad: La Capacidad de Sentir y Actuar


La humanidad, por otro lado, se manifiesta en nuestras acciones cotidianas. Es el reflejo de nuestra empatía, la habilidad de ponernos en el lugar del otro y actuar en consecuencia. Ser humano no es solo una condición biológica, sino también una elección moral: optar por la bondad, la compasión y el respeto hacia los demás.


Un ejemplo claro de humanidad es el acto de ayudar a los necesitados. Desde pequeños gestos, como ofrecer una sonrisa a un desconocido, hasta grandes sacrificios, como dedicar la vida al servicio de otros, cada acción altruista refuerza nuestro sentido de conexión y pertenencia.


El Amor y la Humanidad en la Sociedad Moderna


En la sociedad actual, donde la tecnología puede aislarnos tanto como unirnos, el amor y la humanidad son más relevantes que nunca. Las redes sociales nos permiten estar conectados, pero también pueden deshumanizar nuestras interacciones. En este contexto, es crucial recordar que detrás de cada pantalla hay una persona con emociones, sueños y luchas.


Fomentar el amor y la humanidad en nuestras relaciones diarias implica practicar la escucha activa, ofrecer apoyo incondicional y valorar la diversidad. Al hacerlo, no solo enriquecemos nuestras vidas, sino que también contribuimos a construir una sociedad más armoniosa.


La Intersección entre el Amor y la Humanidad


El amor y la humanidad no son conceptos aislados; se alimentan mutuamente. El amor impulsa actos de humanidad, y la humanidad da sentido al amor. Juntos, forman la base de una vida plena y significativa.


Cuando amamos, reconocemos la humanidad en el otro. Cuando actuamos con humanidad, permitimos que el amor florezca. Es esta intersección la que nos permite superar obstáculos y enfrentar desafíos, recordándonos que no estamos solos en este viaje llamado vida.


Conclusión


El amor y la humanidad son fuerzas poderosas que definen nuestra existencia. Nos enseñan que, a pesar de nuestras diferencias, todos compartimos el mismo deseo de ser comprendidos, respetados y amados.


En un mundo que a menudo parece fragmentado, el amor y la humanidad son los hilos que nos unen, tejiendo una red de solidaridad y esperanza. Al cultivar estas virtudes, no solo transformamos nuestras propias vidas, sino que también dejamos un impacto duradero en el mundo que nos rodea. Porque al final, ser humano es amar, y amar es la esencia de ser humano.


Aziz Mountassir

 Erika Iñiguez Franco

DEPREDADOR SIN RIVAL


Dónde quedaron la abeja y las flores perfumadas,  

y la coqueta lombriz que habitaba en la maleza,

dónde, dónde están, el tigre, el león y el gran jaguar,

el águila y el cóndor que volaban con ligereza,

sobre las colosales cordilleras escarpadas

hablan las voces de ríos y el aire huele a hedor,

el hermano búfalo muere y muere con proeza,

en manos del funesto insensible y cruel cazador

la flora y la fauna se retuercen acribilladas,

y la madre tierra vapuleada con pesar,

llora a Dios al ver su paraíso sin ruiseñor,

el hombre destruye el cielo, el mar, la tierra, su hogar.


Mis pulmones son abrazados por lenguas de fuego, 

tan calientes como el frío terrible de la muerte, 

respiró mortífero de asfixiante vinagrera,

el cuerpo verde se calcina y mutila el más fuerte.

Luego me convierto en objeto escultórico y pliego

de papel, con su polución de cosmos descubierto.

Dice la piedra, el hombre en depredador se convierte,

duerme despierto y dice temer a Dios con fin cierto, 

si no hay flor, ave y animal que lo alerte sigue ciego,

no ve basura y se cruza en brisa a la cordillera,

un peligro latente retumba al oír a muerto...,

después no preguntes, porqué terminas en la hoguera.

Tuesday, October 8, 2024

An old poem


 dying to life




heart slows its beat
blood rushes to head
at every grasp of the loss
asleep, awake,
or in a dream state

ears deafen to sounds
eyes, blind to colors
voice trembles by steady tears
food serves to deaden the thirst

elation departs

eternal craving remains behind
and  keeps on and on and . . .

death comes
oh, yes! It comes
but not to kill . . .

it condemns to life
the undying void inside   



Kalp atışını yavaşlatıyor.

Kan başa akın ediyor

Ölümcül kaybı her algıladığında,

Uykuda, ayıkken

Ya da rüya altında.


Kulaklar sese sağır kalıyor,

Gözler, renklere kör,

Dinmeyen gözyaşları ile ses titremede.

Lokmalar susuzluğu katlediyor.


Sevinç veda ediyor.


Geride kalıyor biteviye bir özlem

Ve yaşamakta direniyor.  


Ölüm geliyor.

Evet, geliyor.

Ama öldürmeye değil . . .


Ruhta bir türlü ölemeyen

İç boşluğunu

Hayata mahkum ediyor.


Türkçeye Çeviri © hülya n. yılmaz (6 Ekim, 2024

Sunday, October 6, 2024

 Skriveni plamen, neizgovorena ljubavi

Sung in Serbian by Jasmina Ćirković

Autor Aziz Mountassir




 Krijem svoju ljubav, a suza izdaje, 

tajni  plamen koji me krije.

 Duboko zakopavam želju srca,

u svakom pogledu plamen opet vrca.

 


 Dušu čuvam od strasti koju osećam,

 ali šapati  srca otkrivaju ono što skrivam.

 Svom toplinom bolom sam opijen,

skrivena ljubav a krik bola skriven.


 Uzdasi tihi pogled suza vara,

glasno govori, trebalo bi da je stara.

 I dalje držim taj mošt topline,

trebalo bi da umre ali još leti i šapuće ti ime.


 Pokušavam svaki put sve da ugušim,

vraćaš se u život, stvarnošću sve rušim.

 Želim da potisnem, poreknem,

za razliku od tebe ja tvoju ljubav stisnem.


 Ovo je neprekidan rat u kom se borim, 

 sakrivam suzu kao golu, gorim.

 Prikrivam seni, ljubav krotka nije,

skrivena vatra telom mojim vije.


 Svaki uzdah suzama iznedrena,

svaka koja tiho padne kao stešnjena.

 Želim da umre, upokojim svoj hir,

svetlost se rađa ti si moj zrak i dodir.

 


 Sve moje osećaje štitim grčem svojim,

ljubav ipak raste, ničeg’ se ne bojim.

Ne mogu i ne želim da bežim,

tu koju volim neprebolno nežim.


 ona Ali i dalje raste, i dalje se odvaja.

 I tako se krijem, ali ne mogu da pobegnem,

 Ljubav koja živi u meni.

Prepevala na srpski jezik Jasmina Ćirković


Sung in Serbian by Jasmina Ćirković



Thursday, October 3, 2024

Dra HC María Elena Ramírez



 QUE LA PAZ VENGA 

AHORA🤍🕊️


Los héroes llevan capas

en cápsula de niños, ser

fuertes cuando tienen que

reír  aunque  la vida para 

ellos no tenga sentido 

fingir. 


Que llegue la paz ahora,

niños de libertad, genuinos,

inocencia perpetua, madurez

en el camino.


Ya no quieren escuchar los

estruendos de los tanques,

ya no quieren ver humo negro

como cortinas que no dejan

ver el mundo colorido de antes.


Una niña ha perdido a su padre

y a su madre, su hermano está

herido.... ¿Quien sutura las llagas

de su corazón sufrido.?


¡HUMANIDAD! 

Regala empatía y sonrisas,

no los dejes en la calle que 

ya sienten mucho frío, 

regalen amor, comida, 

cobijas, juguetes, y  para dormir, 

un nido que proteja a los niños.


Misioneros de paz se unen 

todos en el blanco de una camisa

con el logo de la paz armando un

equipo, guerreros iluminando 

el sendero con amor divino. 


Que en esta Navidad que se 

aproxima puedan sonreír y mirar

al cielo sin lágrimas,  con blancos 

globos, es que ellos han 

tenido arcoirís en sus ojos. 


La luz destila color del sol...

Un ángel llora,  un ángel implora;

YO DECLARO LA PAZ AHORA. 


Dra HC María Elena Ramírez ©️ 

Derechos Reservados Del Autor

#peace

Saturday, September 28, 2024

 ماذا يعني اننا إنسان 

بقلم عزيز منتصر 



أعناق تنحني لأسماء

أطلال هنا وهناك

جدران عارية

وقصور عالية

السعادة والغابة يبكيان 

يختنقان بالدخان

الثمار تتساقط دون قطاف

وأوراق الأشجار تبعثرت 

زراعة الإدمان

مصت  الندى 

ونَمَتْ

ثم اذبلت الأزهار

ضوضاء  يا رفيقي 

سرير اللذة انتحر

لم يجد أغصان الغابات العالية

أخذوها لشيء 

لم يجد المعادن 

ذابت في مصانع الدمار

الحياة تمر

الجندي يمر

الجنازة تمر

القطار داس الحاضر والمستقبل 

ونحن وحيدون 

في زنزانة الضوضاء

ماذا يعني أننا إنسان

 

CERCLE UNIVERSEL DES AMBASSADEURS DE LA PAIXF RANCE/SUISSE

TEXTES ET POEMES DE NOS MEMBRES  BONNE REFLEXION ET PARTAGE !



Jeannette  de Nazareth Israël

Et Toi, Seigneur, Tu dors ?


Le monde me semble parfois une terrible tempête.

Tout roule à un rythme effréné, quel chaos !

Les bulletins de nouvelles, quel vacarme !

Meurtres, guerres, conflits, haine : quel désordre !

Le bruit du vent m’assourdit.

La fureur des flots me fait trembler

Je ne perçois plus le ciel.

Comment me retrouver ? Comment m’orienter ?

A quoi m’accrocher ? Où trouver la solidité ?

Et Toi, Seigneur, Tu dors ?

A l’arrière de la Barque, Tu Te reposes ?

Mais Tu n’es pas indifférent à notre appel.

Comme au matin de Pâque, Tu te relèves.

Ta voix apaise la tempête; elle nous apporte le calme.

Elle nous guide de tant de manière :

Par la richesse des Écritures,

Que tu as inspirées aux prophètes et aux sages

Par la beauté de la nature, dont Tu nous as confié l’intendance.

***



 Joana de Nazaré Israel

 E você, Senhor, está dormindo? 

O mundo às vezes me parece uma tempestade terrível. 

Tudo se move num ritmo frenético, que caos! 

Os boletins de notícias, que barulho! 

Assassinatos, guerras, conflitos, ódios: que desordem! 

O som do vento me ensurdece.

 A fúria das ondas me faz tremer Já não vejo o céu. 

Como me encontrar? Como posso me orientar? 

O que devo segurar? Onde encontrar solidez? 

E você, Senhor, está dormindo? 

Na parte de trás do barco, você está descansando?

 Mas você não é indiferente ao nosso chamado. 

Como na manhã de Páscoa, você se levanta. 

Sua voz acalma a tempestade; isso nos traz calma. 

Ele nos guia de muitas maneiras: 

Através da riqueza das Escrituras,

 Que você inspirou os profetas e os sábios 

Pela beleza da natureza, cuja administração nos confiaste.

***

Jeannette of Nazareth Israel 

And You, Lord, are you sleeping?

 The world sometimes seems like a terrible storm to me. 

Everything is moving at a frantic pace, what chaos! 

The news bulletins, what a racket! 

Murders, wars, conflicts, hatred: what disorder! 

The sound of the wind deafens me. 

The fury of the waves makes me tremble

 I no longer see the sky. 

How to find me? How do I orient myself?

 What should I hold on to? Where to find solidity?

 And You, Lord, are you sleeping? 

At the back of the boat, are you resting? 

But you are not indifferent to our call. 

As on Passover morning, you get up. 

Your voice calms the storm; it brings us calm. 

It guides us in so many ways:

 Through the richness of the Scriptures, 

That you inspired the prophets and the wise

 By the beauty of nature, whose stewardship you have entrusted to us.

***

Juanita de Nazaret Israel

 Y Tú, Señor, ¿estás durmiendo? 

El mundo a veces me parece una tormenta terrible. 

Todo avanza a un ritmo frenético, ¡qué caos! 

Los informativos, ¡qué ruido! 

Asesinatos, guerras, conflictos, odios: ¡qué desorden!

 El sonido del viento me ensordece. 

La furia de las olas me hace temblar 

Ya no veo el cielo. ¿Como encontrarme?

 ¿Cómo me oriento? ¿A qué debería aferrarme? 

¿Dónde encontrar solidez? Y Tú, Señor, ¿estás durmiendo? 

En la parte trasera del barco, ¿estás descansando? 

Pero Tú no eres indiferente a nuestro llamado. 

Como en la mañana de Pesaj, te levantas. 

Tu voz calma la tormenta; nos trae calma. 

Nos guía de muchas maneras: 

A través de la riqueza de las Escrituras, 

Que inspiraste a los profetas y a los sabios. 

Por la belleza de la naturaleza, cuya administración nos has confiado.

***

Жаннетта из Назарета Израиль

 А Ты, Господи, спишь?

 Иногда мир кажется мне ужасной бурей. 

Все движется с бешеной скоростью, какой хаос! 

Сводки новостей, какой рэкет!

 Убийства, войны, конфликты, ненависть:

 какой беспорядок! Звук ветра оглушает меня. 

Ярость волн заставляет меня дрожать 

Я больше не вижу неба. Как меня найти? 

Как мне сориентироваться? Чего мне следует придерживаться? 

Где найти солидность? А Ты, Господи, спишь? 

Ты отдыхаешь на корме лодки? 

Но Вы неравнодушны к нашему призыву. 

Как в пасхальное утро, Ты встаешь. 

Твой голос успокаивает бурю; это приносит нам спокойствие.

 Оно направляет нас во многих отношениях: 

Благодаря богатству 

Священного Писания, Что ты вдохновил пророков 

и мудрецов Красотой природы, управление которой Ты доверил нам

*******************************************************************************************

Annpol KASSIS France

DE LA PAIX

Quand la colombe déploie ses ailes,

Le ciel s’habille d’un arc-en-ciel,

Quand l’arc-en-ciel déploie ses voilures,

Le soleil enfile ses dorures,

Quand le soleil déploie ses parures,

Les étoiles scintillent d’enluminures,

Quand les étoiles déploient leurs miniatures,

La lune dévoile son argenture,

Quand à l’aube du printemps,

Roucoule la colombe,

Dans l’infini rayonne,

La fleur de l’Unité.

***

Annpol KASSIS France 


PEACE


 When the dove spreads its wings, 


The sky is dressed in a rainbow, 


When the rainbow unfolds its sails, 


The sun puts on its gold, 


When the sun displays its adornments, 


The stars sparkle with illumination,


 When the stars unfold their miniatures,


 The moon reveals its silver, 


When at the dawn of spring, 


Coos the dove, In the infinite shines, 


The flower of Unity.

***

¿Anpol KASSIS France

DE LA PAZ

 Cuando la paloma extiende sus alas, 

El cielo se viste de arcoíris, 

Cuando el arco iris despliega sus velas, 

El sol se viste de oro, 

Cuando el sol muestra sus adornos, 

Las estrellas brillan con iluminación, 

Cuando las estrellas despliegan sus miniaturas, 

La luna revela su plata, 

Cuando en los albores de la primavera,

 arrulla la paloma, 

En el infinito brilla, La flor de la Unidad.

***

Annpol KASSIS  France

PAZ 

Quando a pomba abre as asas, 

O céu está vestido de arco-íris, 

Quando o arco-íris desdobra suas velas, 

O sol veste seu ouro, 

Quando o sol exibe seus adornos, 

As estrelas brilham com iluminação, 

Quando as estrelas desdobram suas miniaturas,

 A lua revela sua prata, 

Quando no amanhecer da primavera, 

Coos a pomba, 

No infinito brilha, A flor da Unidade.

***

Аннпол КАССИС France 

МИР 

Когда голубь расправляет крылья,

 Небо одето в радугу,

 Когда радуга расправит паруса, 

Солнце надевает свое золото, 

Когда солнце показывает свои украшения, 

Звезды сверкают иллюминацией, 

Когда звезды раскрывают свои миниатюры, 

Луна раскрывает свое серебро, 

Когда на заре весны, 

Воркует голубь, 

В бесконечном сиянии,

 Цветок Единства.

*************************************************************************************************

Татьяна Воронцова Россия


Роскошь - сказать себе "нет"



Счастье - суметь отстраниться... 

Роскошь - сказать себе "нет" 

И ощутить, как стремится 

Ввысь дух, принявший запрет.


И не бывает блаженства 

Большего, чем этот пик -

Пик твоего совершенства,

Вновь победившего миг.


У исполненья мгновенье - 

У совершенства весь век 

С версией преображенья,

Той, что искал человек.


Плоть подчиняется духу,

Духу покорен и лик...

В дверь не входите без стука,

Не осознав этот миг.


 ***


Tatiana Vorontsova Russie


Luxe - se dire Non


Le bonheur, c'est de pouvoir prendre du recul...

C'est un luxe de se dire "non"...

Et je sens à quel point je suis impatient

Élevez l’esprit qui a accepté l’interdiction.


Et il n'y a pas de bonheur

Plus que ce pic -

Le sommet de votre perfection

Encore un moment victorieux.


Le moment de l'accomplissement -

La perfection dure pour toujours

Avec la version de la transformation,

Celui que la personne recherchait.


La chair se soumet à l'esprit

Le visage est soumis à l'esprit...

N'entrez pas dans la porte sans frapper

Sans réaliser ce moment.

***


 Tatiana Vorontsova Rusia 

Lujo: di no 

La felicidad es poder dar un paso atrás... 

Es un lujo decir "no"... 

Y siento lo impaciente que estoy 

Levanta el espíritu que aceptó la prohibición. 

Y no hay felicidad Más que este pico – 

La cima de tu perfección 

Otro momento victorioso. 

El momento del cumplimiento – 

La perfección dura para siempre. 

Con la versión de transformación, 

El que buscaba la persona.

 La carne se somete al espíritu. 

El rostro está sujeto a la mente... 

No entres por la puerta sin llamar 

Sin darme cuenta de este momento.

***

Tatyana Vorontsova Rússia 

Luxo – diga não 

Felicidade é poder dar um passo atrás... 

É um luxo dizer “não”... 

E eu sinto o quão impaciente estou 

Eleve o espírito que aceitou a proibição. 

E não há felicidade Mais do que este pico – 

O auge da sua perfeição Mais um momento vitorioso. 

O momento da realização – 

A perfeição dura para sempre 

Com a versão de transformação, 

Aquele que a pessoa procurava. 

A carne se submete ao espírito 

O rosto está sujeito à mente... 

Não entre pela porta sem bater 

Sem perceber este momento.

Tatiana Vorontsova Russia

 Luxury - say no 

Happiness is being able to step back... 

It's a luxury to say "no"... 

And I feel how impatient I am 

Lift up the spirit that accepted the ban. 

And there is no happiness More than this peak – 

The peak of your perfection 

Another victorious moment. 

The moment of fulfillment –

 Perfection lasts forever 

With the transformation version, 

The one the person was looking for. 

The flesh submits to the spirit 

The face is subject to the mind... 

Don't enter the door without knocking 

Without realizing this moment.

***********************************************************************************************

Juan Disante Argentina 


Diálogo con mi Otro


El lenguaje es el camino y la poesía el atajo.


-- ¿Piensas que esto es el caso?


-- Seguro. Pero cuidado!


En el atajo encontramos lo inesperado del camino.


Todas las piedras en bruto.


“¡Acantilado furtivo!” »

Agrego que el poema de viaje requiere

un esfuerzo colosal para poder levantar el velo del horizonte.


-- Navegar... navegar... acre accidentado.


Esto nos obliga a revisar todo nuevamente.


Para generar cadena. --¿Reeducarse?


-- Sí. Siempre se espera que la poesía desarrolle lo diferente,


de lo que no es visible de lo que seduce la acción de los hombres.


--¿De qué material está hecha la seducción de los hombres?


-- Se vuelve muy difícil percibirlo.


Ciertamente, en una era anormal de improbidades,


lo único que nos puede salvar es abrir caminos con la poesía.


¿Volveremos al camino de Homero?

***


Juan Disante Argentina


Dialogue avec mon Autre


-- La langue est le chemin et la poésie le raccourci.

-- Pensez-vous que c’est le cas ?

-- Sûr. Mais attention ! Dans le raccourci, nous trouvons l’inattendu du sentier. 

Toutes les pierres brutes.

« Falaise sournoise ! » J’ajoute que le poème-voyage demande un effort colossal, pour pouvoir lever le voile de l’horizon.

-- Voile... voile... acre accidenté. Cela nous oblige à tout revisiter à nouveau. 

Pour engendrer de la ficelle.

-- Se rééduquer ?

-- Oui. On s’attend toujours à ce que la poésie développe ce qui est différent, 

de ce qui n’est pas visible de ce qui séduit l’action des hommes.

-- De quelle matière est faite la séduction des hommes ?

-- Il devient très difficile de le percevoir. 

Certes, dans une époque anormale d’improbités, 

la seule chose qui puisse nous sauver est d’ouvrir des chemins avec la poésie.

Retournerons-nous sur le chemin d’Homère ?

 ***

Juan Disante Argentina

Dialogue with my Other

-- Language is the path and poetry the shortcut.

-- Do you think this is the case?

-- On. But beware! In the shortcut, we find the unexpected of the path.

All raw stones. “Sneaky cliff!” »

I add that the travel poem requires a colossal effort

to be able to lift the veil of the horizon.

-- Sail... sail... rugged acre.

This forces us to revisit everything again.

To generate string.

-- Re-educate yourself?

-- Yes. Poetry is always expected to develop what is different,

of what is not visible of what seduces the action of men.

-- What material is the seduction of men made of?

-- It becomes very difficult to perceive it. Certainly,

in an abnormal era of improbities,

the only thing that can save us is to open paths with poetry.

Will we return to the path of Homer?

***

Juan Disante Argentina 

Diálogo com meu Outro

-- A linguagem é o caminho e a poesia o atalho.

- Você acha que é esse o caso?

-- Sobre. Mas cuidado !

No atalho encontramos o inesperado do caminho.

Todas as pedras brutas.

“Penhasco sorrateiro!” »

Acrescento que o poema de viagem exige um esforço colossal

para poder levantar o véu do horizonte.

-- Navegar... navegar... acre acidentado.

Isso nos obriga a revisitar tudo novamente.

Para gerar string. -- Reeducar-se?

-- Sim. Espera-se sempre que a poesia desenvolva o que é diferente,

daquilo que não é visível daquilo que seduz a ação dos homens.

– De que material é feita a sedução dos homens?

- Torna-se muito difícil perceber isso.

Certamente, numa era anormal de improbidades,

a única coisa que pode nos salvar

é abrir caminhos com a poesia.

Voltaremos ao caminho de Homero?

***

Хуан Дисанте Аргентина

 Диалог с моим Другим 

Язык – это путь, а поэзия – кратчайший путь.

 -- Вы думаете, что это так?

 -- На. Но будьте осторожны! 

В ярлыке мы обнаруживаем неожиданность пути. 

Все необработанные камни. «Подлый утес!» » 

Добавлю, что стихотворение-путешествие требует колоссальных усилий, 

чтобы суметь приоткрыть завесу горизонта.

 -- Парус... парус... бурный акр. 

Это заставляет нас вернуться ко всему еще раз. 

Чтобы сгенерировать строку.

 -- Перевоспитаться? -- Да. 

От поэзии всегда ожидают развития чего-то особенного,

 того, чего не видно, того, что соблазняет действия людей.

 -- Из какого материала сделано обольщение мужчин?

 -- Становится очень трудно это воспринимать. 

Конечно, в ненормальную эпоху неправдоподобий,

 единственное, что может нас спасти,

 — это открыть пути поэзией. Вернемся ли мы на путь Гомера?

******************************************************************************************

Nelson Roque Pereira Cuba


Lo que en fin nos ata

“Me habéis dado la sed más profunda

para mi vida futura”. GibránKhalil


Que la luz habite los granos de la mesa,

arda en la piel el resto de la semana,

y en la frente de la calle el horno

adobe el pan que comeremos mañana.

Asirse a una grieta en la búsqueda

de la simplicidad en el renglón versal,

los granizos del suelo de tanto espejo.

Saber que falta un libro por leer

para quien gasta la vida en un título

allí en la esquina entre Mann y Kayyan.


Se nos permita el oficio de escardar

con un aldabonazo el clima de los folios

aun sedientos por habitar el abrigo

bajo un cierre de paraguas,

tentar el rodillo de la harina crujiente

en el terrón, el guijarro y las piedras

de la penúltima palinodia.

Mas quedan la ceiba y el pozo,

la cerca de jiquíes como páginas

que se hinchan al burlar un día más

en los jarros donde se añeje el vino

del ofrecimiento de la cosecha,

sedientos somos lo que en fin nos ata.

***

Nelson Roque Pereira Cuba

"Ce qui nous lie finalement

"Tu m'as donné la soif la plus profonde

pour ma vie future. Gibran Khalil"


Que la lumière habite les grains de la table,

des brûlures sur la peau le reste de la semaine,

et devant la rue le four

Faites mariner le pain que nous mangerons demain.

S'accrochant à une fissure dans la recherche

de simplicité dans le vers,

les grêlons sur le sol provenant de tant de miroirs.

Sachant qu'il reste un livre à lire

pour ceux qui passent leur vie sur un titre

là, au coin entre Mann et Kayyan.


Nous avons droit au travail de désherbage

d'un coup le climat des pages

J’ai toujours soif d'habiter le refuge

sous un parapluie proche,

tenter un rouleau à pâtisserie croustillant à la farine

dans la motte, le caillou et les pierres

de l’avant-dernier palinode.

Mais la ceiba et le puits restent,

la clôture des jiquíes comme des pages

ça gonfle quand on se moque d'un autre jour

dans les jarres où vieillit le vin

de l'offrande de la récolte,

nous sommes assoiffés, ce qui nous lie finalement.

***

Nelson Roque Pereira Cuba


"What ultimately binds us

"You gave me the deepest thirst for my future life. Gibran Khalil"


yet the light dwell in the grains of the table,

burns on the skin the rest of the week,

and in front of the street the oven

Marinate the bread we will eat tomorrow.

Clinging to a crack in the search of simplicity in the verse,

the hailstones on the floor coming from so many mirrors.

Knowing that there is one more book to read for those

who spend their lives on a title there,

on the corner between Mann and Kayyan.

We have the right to weeding work suddenly

the climate of the pages I always thirst to live in the refuge

under a nearby umbrella, try a crispy flour rolling pin in the clod,

the pebble and the stones of the penultimate palinode.

But the ceiba and the well remain, the closing of jiquíes like pages

it swells when we make fun of another day

in the jars where the wine ages of the harvest offering,

we are thirsty, which ultimately binds us.

***

Nélson Roque Pereira Cuba


"O que em última análise nos une "Você me deu a sede mais profunda para

 minha vida futura. Gibran Khalil"


Deixe a luz habitar nos grãos da mesa,


queimaduras na pele pelo resto da semana,


e na frente da rua o forno Marinar


o pão que comeremos amanhã.


Agarrando-se a uma rachadura na busca de simplicidade no verso,

as pedras de granizo no chão provenientes de tantos espelhos.


Sabendo que há mais um livro para ler para aqueles


que passam a vida em um título ali,


na esquina entre Mann e Kayyan.


Temos direito ao trabalho de capina de repente o clima das páginas


Tenho sempre sede de viver no refúgio sob um guarda-chuva próximo,


experimente um rolo de farinha crocante no torrão,


no seixo e nas pedras do penúltimo palinódio.


Mas a ceiba e o poço permanecem,


o fechamento de jiquíes como páginas incha quando


zombamos de outro dia nos potes onde


o vinho envelhece da oferta de colheita, temos sede,


o que em última análise nos une.


***

Нельсон Роке Перейра Куба

«Что в конечном итоге связывает нас

«Ты дал мне самую глубокую жажду для моей будущей жизни. Джебран Халил"


Пусть свет обитает в зернах стола,

ожоги на коже до конца недели,

а перед улицей печь Замаринуйте хлеб,

который мы будем есть завтра.

Цепляясь за трещину в поиске простоты в стихе,

градины на полу, исходящие от множества зеркал.

Зная, что есть еще одна книга, которую нужно прочитать для тех,

кто тратит свою жизнь на титул там, на углу между

Манном и Кайаном.

Мы имеем право на прополку внезапно климат страниц

Я всегда жажду жить в убежище под соседним зонтиком,

попробуйте скалку из хрустящей муки в коме,

гальке и камнях предпоследнего палинодия.

Но сейба и колодец остались, закрытие страниц,

подобных jiquíes становится ярче,

когда мы высмеиваем другой день в кувшинах,

где выдерживается вино жертвы урожая,

мы испытываем жажду,

что в конечном итоге связывает нас.

*************************************************************************************************



المنتدى الدولي للإبداع والإنسانية المملكة المغربية

Dra Hc Maria Elena Ramirez  🌹✨🌹La Inmaculada Concepción De La Santísima Virgen María.✨✨🕊️🌹Conceda La Paz En El Mundo. AMÉN.  La Inmacula...